Monday, April 23, 2007

Gặp Chúa

Một lần nọ, có một cậu bé thiết tha muốn được gặp Chúa. Cậu ta nghĩ rằng để gặp được Chúa phải trải qua một chặng đường rất dài. Thế là cậu ta sắp xếp đồ đạc vào một chiếc túi xách nhỏ. Cậu cũng không quên bỏ vào đấy lương thực đi đường: một ít bánh, 6 lon nước ngọt, và cậu bé bắt đầu cuộc hành trình của mình.Khi cậu bé đã đi được qua 3 dãy nhà, cậu bé nhìn thấy một bà cụ đang ngồi trong công viên ngắm nhìn những chú bồ câu nhởn nhơ quanh đó. Thế là cậu bé bèn đến gần và ngồi bên bà cụ. Cậu bé mở túi xách ra, định sẽ lấy nước để uống, cậu chợt nhìn và nhận thấy bà cụ cũng có vẻ đang đói bụng. Cậu nhanh nhẩu lấy một ít bánh của mình mang theo mời bà cụ.Bà cụ từ tốn cầm lấy chiếc bánh và mỉm cười với cậu. Nụ cười của bà thật rạng rỡ đến nổi khiến cậu bé muốn nhìn thấy nụ cười ấy một lần nữa. Thế là cậu lấy nước mình mang theo và mời bà cụ. Một lần nữa, bà cụ lại mỉm cười với cậu. Cậu bé cảm thấy mình thật hạnh phúc! Họ ngồi đó suốt cả buổi chiều, vừa ăn vừa mỉm cười với nhau nhưng chẳng ai nói với ai một lời nào. Khi trời bắt đầu tối, cậu bé bắt đầu thấm mệt vì cả ngày đi ở ngoài đường. Cậu đứng dậy bước đi. Nhưng khi vừa bước được vài bước, và không biết nghĩ gì, bất ngờ cậu quay lại ôm chầm lấy bà cụ và hôn tạm biệt. Và lần này, bà cụ đã mỉm cười với cậu, một nụ cười rạng rỡ nhất.Khi cậu bé quay về nhà và mở cửa bước vào, mẹ cậu cảm thấy ngạc nhiên vì nét mặt cậu bé thật vui mừng. Bà hỏi con mình, “ Chuyện gì đã xảy ra với con hôm nay mà khiến con vui vẻ thế?” Cậu bé trả lời, “Hôm nay, con đã ăn bữa trưa với Chúa đấy mẹ.” Và không để cho mẹ mình kịp nói tiếng nào, cậu bé kể tiếp với giọng hào hứng, “ Mẹ biết không, Chúa có một nụ cười thật tươi mà con chưa được thấy bao giờ.” Cùng lúc đó, bà cụ cũng trở về nhà mình với nét mặt thật hạnh phúc. Anh con trai của bà rất ngạc nhiên khi thấy một sự bình an và vui thỏa hiện trên khuôn mặt mẹ mình. Anh bèn lên tiếng hỏi, “Hôm nay có chuyện gì mà mẹ trông có vẻ vui thế?” Bà cụ trả lời, “Mẹ vừa ăn chung bánh ngọt với Chúa trong công viên,” và bà cụ bàn thêm, “Con biết không, Chúa trông trẻ hơn nhiều so với mẹ nghĩ.

”Suy gẫm
=========================================
Nhiều lần trong cuộc sống, ta đã xem nhẹ tác dụng của những lời nói nhân từ, một nụ cười trên môi, một lời khen chân tình, hay là một sự chăm sóc nhỏ nhặt dành cho người khác. Nhưng chính những điều nhỏ nhặt đó đã giúp ta thể hiện tình yêu của Chúa trong đời sống mình cho người khác. Những điều nhỏ nhặt ấy biết đâu, có thể làm thay đổi một cuộc đời của một ai đó, đem đến cho họ niềm vui và ý nghĩa sống. Hãy thể hiện tình yêu Chúa qua cách sống, cách cư xử của chúng ta mỗi ngày.

Mỗi tuần một câu Kinh Thánh
=========================================
Ma-thi-ơ 5:16 16 Sự sáng các ngươi hãy soi trước mặt người ta như vậy, đặng họ thấy những việc lành của các ngươi, và ngợi khen Cha các ngươi ở trên trời.

Chuyện cây táo


Ngày xưa, có một cây táo to. Một cậu bé rất thích đến chơi với cây táo mỗi ngày. Nó leo lên ngọn cây hái táo ăn, ngủ trưa trong bóng râm. Nó yêu cây táo và cây cũng rất yêu nó. Thời gian trôi qua, cậu bé đã lớn và không còn đến chơi với cây táo mỗi ngày. Một ngày nọ, cậu bé trở lại cây táo với vẽ mặt buồn rầu. Cây táo reo to: - Hãy đến chơi với ta!- Cháu không còn là trẻ con, cháu chẳng thích chơi quanh gốc cây nữa. Cháu chỉ thích đồ chơi thôi và cháu đang cần tiền để mua chúng.- Rất tiếc là ta không có tiền, nhưng cậu có thể hái tất cả táo của ta và đem bán. Rồi cậu sẽ có tiền.Cậu bé rất mừng. Nó vặt tất cả táo trên tay và sung sướng bỏ đi. Cây táo lại buồn bả vì cậu bé chẳng quay lại nữa. Một hôm, cậu bé - giờ đã là một chàng trai - trở lại và cây táo vui lắm:- Hãy đến chơi với ta. - Cháu không có thời gian để chơi. Cháu còn phải làm việc nuôi sống gia đình. Gia đình cháu đang cần một mái nhà để trú ngụ. Bác có giúp gì được cháu không?- Ta xin lỗi, ta không có nhà. Nhưng cậu có thể chặt cành của ta để dựng nhà. Và chàng trai chặt hết cành cây. Cây táo mừng lắm, nhưng chàng trai vẫn chẳng quay lại. Cây táo lại cảm thấy cô đơn và buồn bã. Một ngày hè nóng bức, chàng trai - bây giờ đã là người có tuổi - quay lại và cây táo vô cùng sung sướng.- Hãy đến chơi với ta.- Cháu đang buồn vì cảm thấy mình già đi. Cháu muốn đi chèo thuyền thư giản một mình. Bác có thể cho cháu một cái thuyền không?- Hãy dùng thân cây của ta đóng thuyền. Rồi cậu chèo ra xa thật xa và sẽ thấy thanh thản.Chàng trai chặt thân cây làm thuyền. Cậu chèo thuyền đi. Nhiều năm sau, chàng trai quay lại. - Xin lỗi, con trai của ta. Nhưng ta chẳng còn gì cho cậu nữa. Ta không còn táo.- Cháu có còn răng nữa đâu mà ăn!- Ta cũng chẳng còn cành cho cậu leo trèo.- Cháu đã quá già rồi.- Ta thật sự chẳng giúp gì cho cậu được nữa. Cái duy nhất còn lại là bộ rễ đang chết dần mòn của ta - cây táo nói trong nước mắt.- Cháu chẳng cần gì nhiều, chỉ cần một chổ ngồi nghỉ. Cháu đã quá mệt mõi sau những năm đã qua.- Ôi, thế thì cái gốc cây già cội nầy là một nơi rất tốt cho cậu ngồi dựa vào và nghỉ ngơi. Hãy đến đây với ta!Chàng trai ngồi xuống và cây táo mừng rơi nước mắt.

.....................

Các bạn rút ra bài học gì trong câu chuyện này?

Sunday, April 15, 2007

CHUYỆN KỂ VỀ 1 CÂY TRE


Trong một khu vườn lớn có một cây tre đẹp, trải qua nhiều năm cây trở nên to lớn và đẹp đẽ. Một ngày nọ, người chủ ra vườn, sau khi ngắm nghía kỹ lưỡng cây tre nọ một lúc, ông hỏi cây tre: "Tre ơi, nay ta có việc cần dùng em, em có đồng ý không?". Tre đáp lời: "Lâu nay ông chủ đã gìn giữ và săn sóc tôi, xin người cứ dùng tôi theo ý đẹp của người." Sau đó ông chủ lại hỏi tiếp với vẻ ái ngại: "Nhưng ta muốn dùng em thì phải chặt em khỏi gốc, em có đồng ý không?". Tre vội hốt hoảng: "Ôi, như thế thì không được, ông có thể dùng tôi thế nào cũng được, nhưng xin đừng chặt tôi khỏi gốc!" Ông chủ nói: "Ta rất tiếc, nhưng ta phải chặt em lìa khỏi gốc, thì mới có thể dùng em được..."Khu vườn trở nên yên tịnh hơn, gió ngừng thổi, mây ngừng trôi.Cây tre nọ buồn bã cúi đầu: "Ông chủ ơi, ông đã từng đối xử rất tốt với tôi, nay ông hãy dùng tôi theo ý muốn của ông đi, nếu ông thấy điều đó là tốt lành."Ông chủ nói tiếp: "Không những chỉ chặt em lìa khỏi gốc, mà ta còn phải chặt các cành lá của em nữa." Cây tre than vãn: "Ông ơi, cành là của tôi đẹp thế này mà ông lại nỡ chặt bỏ đi sao?" Ông chủ nói tiếp: "Nếu không chặt cành lá của em thì ta cũng không thể dùng em được!" Cây tre nức nở: "Nếu không còn cách nào khác, xin ông hãy cứ dùng tôi theo ý ông, tôi bằng lòng thuận phục." Ông chủ lại tiếp: "Ta phải chẻ thân em ra làm hai, moi hết tim gan của em ra thì mới có thể dùng em để đem lại lợi ích cho người khác được." Cây tre mặc dù rất đau khổ nhưng khi nhớ đến những ngày tháng mà ông chủ đã đối xử rất chu đáo với nó, nó đã bằng lòng thuận theo ý ông. Người chủ đốn cây tre, chặt hết cành lá, bổ ra làm hai và sau khi làm sạch hết ruột, ông dùng thân tre để làm máng dẫn nước ra cánh đồng khô hạn đang cần nước để cây cối có thể đâm chồi, mùa màng phát triển tốt đẹp. Tất cả những loài cây khác đều ca tụng và tưởng nhớ đến sự hy sinh của tre, vì nó đã biết nghe theo ý chủ, trở thành nguồn phước cho mọi người.
Suy ngẫm:===============Chúa cũng đang muốn dùng chúng ta theo ý của Ngài, Ngài đang cần những người sẵn lòng hy sinh cái tôi cá nhân của mình để phục vụ tha nhân. Chúng ta có nhận biết được tình yêu và những ơn lành mà Chúa đã ban cho cuộc sống chúng ta và từ đó có thể dấn thân theo ý muốn của Ngài? Nguyện xin Chúa ban ơn để chúng ta thấy được ý của Ngài là kì diệu, tốt lành.
Câu gốc:==============="Nếu hạt giống lúa mì kia chẳng chết sau khi gieo xuống đất thì cứ ở một mình, nhưng nếu chết đi thì kết quả được nhiều. Ai yêu sự sống mình sẽ mất đi, ai ghét sự sống mình trong đời này thì sẽ giữ lại được đến đời đời." ( Giăng 12:24 )

Thursday, April 5, 2007

Buc thu cua Chua Gie-xu


Thiên đàng, ngày .. tháng....Con yêu của ta! Sáng nay ta thức dậy. Ta dõi bước con và hy vọng con sẽ nói chuyện với ta dù chỉ là vài lời, hỏi ý kiến ta hay cảm ơn ta về một việc gì đó xảy ra trên đời sống con. nhưng ta để ý thấy con quá bận rộn tìm một bộ đồ vừa ý, cột tóc hay chải tóc cho thật đẹp để chuẩn bị đi làm hay đến trường... Con chạy quanh nhà tìm thứ này thứ kia và ta biết con sẽ có dư vài phút để chào ta buổi sáng, nhung con lai quá bận rộn. Một lúc nào đó, con phải ngồi đợi 15 phút với chẳng việc gì phải làm ngoài việc ngồi trên ghế. Rồi bất ngờ con nhảy dựng lên, ta mừng quýnh vì tuởng con muốn nói chuyện với ta. Nhưng không con lại chạy đi nghe điện thoại và gọi cho một người bạn để tán gẫu. Ta trông theo mỗi bước chân con, đến trường hay đến bất cứ nơi đâu. Nhưng ta biết chắc rằng con quá bận rộn với việc học, việc làm của mình nên không thể nói chuyện với ta.Trước bữa trưa ta thấy con liếc nhìn xem xung quanh và có lẽ con cảm thấy xấu hổ khi nói chuyện với ta nơi công cộng này. Và con chẳng cúi đầu cảm ơn ta về bữa trưa. Nhưng không sao vẫn chưa hết một ngày và ta hy vọng con sẽ nói chuyện với ta. Con về nhà và xem ra con co rất nhiều việc phải làm: bài tập, việc nhà, đi học thêm... Bài tập khó ta hy vọng con sẽ hỏi ta, nhưng không con quay số máy của bạn con, hỏi bài và huyên thuyên đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Rồi con bật tivi lên và ngồi xem. Ta cũng không biết mình giống tivi hay không nữa, một thứ máy với đủ thứ chuyện trên đó. Vậy mà con ngồi hàng giờ cho nó mỗi ngày, chỉ xem mà chẳng suy nghĩ gì cả. Một lần nữa con chẳng nói với ta lời nào. Ta chờ con ăn xong bữa tối. làm vài công việc nhà. Khi màn đêm buông xuống và ta đoán chắc rằng con đã mệt. Con leo lên giường và chìm sâu vào giấc ngủ sau khi chúc gia đình ngủ ngon. Con làm những việc con phải làm và quên bẳng đi việc trò chuyện với ta. Không sao có lẽ con không nhận thấy rằng ta luôn ở bên con. Ta kiên nhẫn hơn con tưỡng nhiều. Ta cũng muốn dạy con kiên nhẫn với người khác. Bởi vì quá yêu con, cách đây lâu lắm ta đã rời thiên đàng xinh đẹp để xuống trần gian này, ta hy sinh nhiều chỉ để nhận lại sự chế giễu và khinh bỉ. " Ta thậm chí phải chết để con được sống". Ta yêu con quá nên ta đợi con mỗi ngày, chỉ để nhận được cái cúi đầu cầu nguyện, hay một lời suy nghỉ, hay một lời cảm tạ ta từ đáy lòng con. Thật khó khi ta phải đối thoai một mình trong suốt thời gian dài con ạ.Đây con lại thức dậy sẵn sàng cho một ngày mới. Một lần nữa ta lai đợi con với chẳng có gì ngoài tình yêu của ta cho con. Hy vọng hôm nay con sẽ dành ít phút cho ta con nhé.Chúc một ngày tốt lành.Bạn của conJesus.

LOI NGO~

Xin mến chào các bạn thanh niên Giô-suê cùng tất cả các bạn thanh niên có cùng niềm tin cơ đốc, Andrew xin gửi đến các bạn những câu chuyên đức tin sưu tầm được, nhằm khích lệ đời sống đức tin của các bạn trên bước đường các bạn bước đi theo Chúa. Mong rằng các bạn cũng sẽ cùng tham gia gây dựng trang web này, để trở thành nơi gặp gỡ, chia sẽ những niềm vui nỗi buồn, và cùng bước đi mạnh mẽ theo chân Chúa Giê-xu Christ chúng ta.

Kien thuc Thanh Kinh


Một Cơ-đốc nhân trẻ dù mới tin nhưng đã có lòng muốn tham gia hầu việc Chúa. Sau một khoá học Kinh Thánh ngắn hạn, anh được mời đến gặp mục sư và các chấp sự của HT. Và khi hết người này đến người khác bắt đầu hỏi anh ta, mặc dù những câu hỏi không hóc búa gì lắm, thì anh này run đến nỗi cảm giác như là đã quên hết những gì mình được học. Một chấp sự thấy thế thì động lòng thương và muốn giúp anh, cho nên đặt một câu hỏi thật dễ:- Anh có thể kể một câu chuyện ngụ ngôn nào của Chúa Giê-xu không? – Ông ta đề nghị. Sau một hồi lâu, chàng thanh niên bối rối nói:- Hình như là tôi có thể kể được câu chuyện về người Sa-ma-ri nhân lành.- Thế thì anh kể cho chúng tôi nghe đi! – Người chấp sự vui vẻ nói và chàng thanh niên bắt đầu câu chuyện của mình.- Tức là, à-uhm..., người Sa-ma-ri nhân lành đi từ Giê-ru-sa-lem đến Giê-ri-cô, và khi ông đi đường ngang qua bụi gai, thì ông bị gai đâm và nói rằng ông sẽ ngủ mê, và chỉ tỉnh dậy khi có một công chúa đến!… uhm, và ông đã trổi dậy trong tiếng ồn ào của dân sự và tiếng kèn thổi.- Này anh… anh… - mọi người nghe lạ nên định nhắc nhưng không kịp nữa rồi vì anh chàng đã nhắm tịt mắt và kể một hơi như sau:- … Nhưng tóc của ông bị mắc vào những cành cây, cho nên ông phải bị treo ở đó bốn mươi ngày và bốn mươi đêm, và có con quạ đem đồ ăn đến cho ông, nhưng cho đến cuối cùng thì tóc ông được cắt đi và ông ngã xuống trên vầng đá, và sự sa ngã của ông thật là lớn! Nhưng ông lại trổi dậy, và khi ông đi trên con đường về Ê-mau, thì ông bắt gặp Giê-sa-bên đang ngồi trên bờ tường, bà ta trêu ông và le lưỡi với ông, cho nên ông truyền cho người ta ném bà từ trên đó xuống, và người ta đã ném bà từ trên đó xuống! Ông lại truyền cho họ “hãy ném bà một lần nữa!” và họ lại ném bà xuống, rồi ông lại truyền ném một lần nữa, và họ lại ném, cứ như vậy bảy mươi lần bảy, và cuối cùng là những gì còn lại của bà đựng được đầy mười hai giỏ bánh. Thế thì bây giờ hãy thử nói xem đến ngày sống lại bà sẽ làm vợ của ai?Chắc các bạn cũng đoán được các vị mục sư và chấp sự xung quanh anh chàng phản ứng thế nào!? Tuy nhiên, chúng ta cũng có thể phần nào thông cảm vì chàng trai trong câu chuyện quá run và anh chỉ mới được học biết Kinh Thánh.Thật tai hại biết bao khi nhiều bạn trẻ hôm nay dù đã sở hữu một quyển Kinh Thánh riêng từ lâu nhưng vẫn xếp một góc. Và khi được hỏi đến thì tin rằng sẽ có vô vàn dị bản khác nhau của Kinh Thánh được viết ra! Bạn nghĩ như thế có đáng sợ không?